“Kẻ Thù” is fourth track from Ngọt’s debut album, Ng`bthg.
The song is about lead vocal ( Thắng ) used to be scorned by the guy when he still a man with no fame, no one knows. And when he has become famous, that guy cameback and gave Thắng a interesting suggestion, Thắng answerd “NO” right away.
[Verse 1: Ngọt]
Hỏi sao những giấc mơ đẹp kết thúc vẫn nhạt nhẽo thế ?
Là phải nhìn ta nằm đây với bao thất vọng tràn trề
Giấu nỗi bi ai mà gửi lại nơi quá khứ tương lai
Phải chăng muốn trốn chạy về thực tế bây giờ đã trễ ?
Mà ngồi bên gã trai này tôi thấy tôi còn sướng chán
Mừng thầm tôi không gánh qua bờ vai căm hận ngập tràn
Gã nói sao quên mối nhục ngày đêm gã nhớ hơn tên
Để rồi cất bước theo kẻ thù lánh xa nơi bầu bạn
Gã bảo tôi: Sáng nay kêu đầu đau
[Chorus: Ngọt]
Tối hôm qua mộng du
Nghe tiếng ai oán ai mà hô như tiếng đất diệt trời tru
Đến thương thân người ta
Sống tha hương phù du
Trên trán trăm nếp nhăn bao ngày tìm miếng cơm nuôi hận thù
[Verse 2: Ngọt]
Tôi bảo rằng không dễ gì tha thứ cho người ta
Vẫn dễ hơn tha thứ cho mình
Ngàn phần xót trăm vạn phần tiếc
Chẳng khiến người chết thèm hồi sinh
Chợt nghĩ ngộ nhỡ ngày mai trả hết nợ đời chỉ thấy thêm đau mà thôi
Như con thú hoang giờ vô nghĩa khi không còn mồi
Gã lang thang tới ngày tìm tôi mới biết bẽ bàng
Bởi vì tôi biết kẻ thù gã chết bao năm nay rồi
Lại một lần sáng nay kêu đầu đau
[Chorus: Ngọt]
Tối hôm qua mộng du
Nghe tiếng ai oán ai mà hô như tiếng đất diệt trời tru
Đến thương thân người ta, sống tha hương phù du
Trên trán trăm nếp nhăn bao ngày tìm miếng cơm nuôi hận thù
[Verse 3: Ngọt]
Nếu nỗi đau này đã chết sau này
Gã biết tao mày với ai?
Vì đã sống qua ngày bên nỗi họa này tới quen đọa đày
Chuyện người mong trả hết thù kết thúc ôi là thế đấy
Là một ly rượu ngon rót bao nhiêu không kịp đầy
Giấu nỗi bi ai mà gửi lại nơi quá khứ tương lai
Ngẩng mặt lên thấy kẻ thù nó đứng trong gương đây này
Lại một lần sáng này kêu đầu đau
[Chorus: Ngọt]
Tối hôm qua mộng du
Nghe tiếng ai oán ai mà hô như tiếng đất diệt trời tru
Đến thương thân người ta, sống tha hương phù du
Trên trán trăm nếp nhăn bao ngày tìm miếng cơm nuôi hận thù